[Book Review] Tôi là BêTô

[Book Review] Tôi là BêTô

[Book Review] 10 Đại mưu lược gia Trung Quốc
[Review Book] Mắt Biếc
[Book Review] Tru Tiên

LỜI NÓI ĐẦU

Có lẽ là ai trong mỗi chúng ta đều có một người bạn nhỏ bé nào đó quấn quít ở bên thời thơ ấu, gắn bó với chúng ta suốt những năm cấp 1 cấp 2. Những người bạn đó có thể là 1 chú miu xinh xắn, 1 chú cún tinh ranh hoặc đôi khi chỉ là những chú cá tung tăng trong bể cá nhỏ trên bàn học. Với chúng ta, các người bạn này đơn thuần chỉ là những vật nuôi trong nhà nhưng đối với chúng, ta lại chính là bầu trời, là vầng thái dương đã dang tay che chở. Đôi khi tôi tự hỏi rằng nếu như mình trở thành những người bạn nhỏ này thì sẽ như thế nào? Câu hỏi này đã theo tôi suốt chặng đường trưởng thành nhưng chưa hề có một đáp án viên mãn. Cho đến khi tình cờ biết đến nhà văn Nguyễn Nhật Ánh với tác phẩm “Tôi là BêTô”, câu trả lời mà tôi vẫn luôn tìm kiếm lại thân thương và gần gũi đến như vậy.

Tôi là BêTô

Đôi khi bạn yêu mến một ai đó đơn giản chỉ vì người đó thật lòng yêu mến bạn. Tâm hồn chúng ta được sinh ra là để chờ đáp lại niềm yêu mến đến từ một tâm hồn khác. Nó giống như chiếc ống sáo, sẵn sàng reo lên khi ngọn gió mùa hè thổi qua

Khi bắt đầu cầm trên tay cuốn sách này, tôi chỉ đinh ninh một suy nghĩ rằng tác phẩm này chắc sẽ phù hợp cho lứa tuổi thiếu nhi hơn là một người già như tôi. Thế nhưng cũng không mất gì nếu nghe một câu chuyện dưới lăng kính của một chú cún, không quá phức tạp như thế giới người trưởng thành. Chỉ là đôi lúc để lòng mình thả trôi không suy nghĩ gì, ngây ngô như một đứa trẻ, tôi đã nhận ra hàng loạt điều tưởng như là đơn giản, nhưng kỳ thực lại chất chứa biết bao nhiêu là ý nghĩa mà mãi đến khi đọc những trang cuối phải thốt lên “Thì ra là vậy”.

Mạch chuyện như dòng ký ức được thuật lại thông qua Bêtô, Bêtô là thú cưng của chị Ni – người rất đam mê bóng đá, đó cũng là lý do tại sao cái tên của chú cún Bêtô ra đời, cái tên của một cầu thủ đội Brazil. Bêtô là một chú cún rất ư là “người”, chú kể về ngôi nhà nơi mình sống, người bạn triết lý Bino, những sở thích nghịch ngợm, đôi lúc quái gở của mình như “gặm một chiếc giày đi, vừa nhá vừa nhay, vừa lắc mạnh đầu cho nó nảy qua nảy lại. So với cảm giác tuyệt vời này, nhấm nháp một miếng bít-tết chỉ là thú vui rẻ tiền của bọn mèo bình dân”.

Tưởng như là một sở thích rất bình thường của một chú cún, nhưng nào ngờ lại là nỗi lòng của tác giả khi chứng kiến cuộc sống tấp nập nơi thành thị, nơi mọi người đổ xô theo chốn phồn hoa đô hội mà đã quên đi cái gọi là tự nhiên nhất của một đứa trẻ: “tuổi thơ”. Chúng ta – những người đã lớn đang vô tình đánh cắp đi khoảng trời thoải mái đùa nghịch của lũ nhóc. Hàng loạt đứa trẻ đang phải sống theo khuôn khổ, theo quy tắc chán ngấy. Đôi lúc nhìn những đứa em ngáp ngủ trong những giờ học nhàm chán, ngột ngạt lại khiến tôi như muốn vứt bỏ đi tất cả phiền muộn để quay lại cái thuở mà ăn được, ngủ được là tiên.

Đôi khi bạn yêu mến một ai đó đơn giản chỉ vì người đó thật lòng yêu mến bạn.

Mạch truyện trải dài theo suốt những trưa hè rực rỡ nắng vàng, khi Bêtô có dịp viếng thăm nhà bà cố chị Ni. Trong nhà bà có ba con mèo và bốn con chó, bà đặt trên chúng như thể tên người, đúng như cách bà bày tỏ tình yêu thương với những người bạn bốn chân của mình đầy thân thương. Con người có khả năng thể hiện tình cảm bằng giọng điệu, qua những cái tên gọi, thì các chú cún cũng có cách thể hiện riêng của chúng bằng cách vẫy đuôi.

Xen lẫn vào những tâm trạng dễ thương đó, còn có cái gọi là triết lý được diễn ra xuyên suốt trong mạch truyện mà chưa chắc con người chúng ta nhận ra. Và người bạn triết lý Binô xuất hiện sau cùng nhưng lại làm cho thế giới của những chú cún thú vị hơn hẳn. Theo miêu tả của Bêtô thì “Binô là một thằng cún trắng như một con chó bằng bông. Lông nó xù ra bốn phía”, ngoại hình đối lập màu sắc giữa Bêtô và Binô đã khiến hai đứa từ tò mò đến thân nhau rất nhiều. Có lần Bino tự hỏi bản thân rằng sống trên đời điều gì thú vị nhất. Nhay một chiếc giày? Lăn tròn trên sàn nhà sao cho cả người lấm lem? Xực một khoanh xúc xích thật to? Câu hỏi này đã được chú cún Bêtô đưa ra tận 20 đáp án khác nhau, thế nhưng chưa là gì với Binô, cậu có thể lí luận 300 điều và còn hơn thế. Thế nhưng lại có những điều rất bình thường mà lại khiến cho Binô vô cùng chật vật như là xuống cầu thang chỉ vì đơn giản là cậu sợ. Đơn giản như Bêtô lại được dịp vênh mặt lên cười khoái chí vì không phải cứ thông minh quá lại là hay.

Trong “Tôi là BêTô”, tác giả không nhàm chán “dạy đời” ta, cũng không “rảnh rỗi” liệt kê những điều cao cả mà chúng ta đáng ra phải nhận thức được. Tác giả kể cho ta nghe những câu chuyện thực, rất thực của thời đầu trần chân đất dưới bãi cỏ vui chơi, hồn nhiên với những suy nghĩ trong sáng, chân thành. Quả thực, trong thế giới trẻ con và cún có một điều đều giống nhau đến lạ lùng: Đứa bạn xấu nhất bao giờ cũng là đứa bạn quyến rũ nhất. Với trẻ con, thật không có gì đáng chán hơn một người bạn lúc nào cũng rủ rê học bài hay làm bài. Để làm những điều đúng đắn đó, không cần phải có bạn bè, cứ ngoan ngoãn tuân theo người lớn, một đứa trẻ ắt biết mình nên làm gì và không nên làm gì. Vậy nên, lúc đọc cuốn sách này, tôi đã nhớ đến thời thanh xuân của mình, tôi chả nhớ là mình đạt được bao nhiêu điểm 9,10. Nhưng lại nhớ rất rõ những lần bị phạt cùng lũ bạn, những kỉ niệm “trẻ trâu” mới là thứ khiến tôi bật cười.

Nối dài những hoài niệm ấy, là hoài niệm quê hương của ba chị Ni, một người xuất thân từ nông thôn, ông rất hay làm thơ nhưng chị Ni lại không thích thơ ông làm.

Phải chăng loài cún cũng giống người, đôi lúc thời tiết có thể làm con người tràn đầy xúc cảm. Tựa như ngày nắng sau những ngày mưa, nỗi hoài cảm từ đâu kéo tới lấp đầy hồn ta khiến con ngươi rưng rưng vô hạn. Bêtô không biết rõ quê mình ở đâu, nhưng cậu có cảm giác vừa xa lạ và gần gũi, nơi có nhiều nắng và gió, cây xanh và cỏ hoa, tiếng chim và tiếng dế, tất cả hòa trộn thành nơi gọi là “nhà”.

Có ai không có một miền quê để nhớ?

Ngay cả tôi, tôi cũng có một miền quê trong tiềm thức đó thôi.

Càng lớn tuổi, con người ta càng nói ít đi, nghĩ nhiều hơn

Có một khoảng thời gian Binô bị ốm, bác sĩ thú y buộc chị Ni phải tách Binô ra để tránh lây bệnh cho Bêtô, lúc này cả hai chú cún đều đáng thương đến tội. Nhưng may thay, thời gian ngắn sau thì Binô khỏi bệnh, chị Ni tuyên bố dõng dạc “Thế là hai đứa được chơi chung với nhau rồi nhé”. Cả hai vẫy đuôi một cách phấn khởi, chị Ni không nghe được hai đứa nói gì, nhưng chị thấu hiểu qua cách chúng vẫy đuôi quấn quít dưới chân. Cảm thông cũng là một cách lắng nghe.

Chị không nghe được, nhưng chị thấu hiểu. Cảm thông cũng là một cách nghe. Trái tim có lỗ tai của nó, bạn tin không?

Binô đã khỏe lại, nhưng bà cố chị Ni thì lại không chống chọi được với những cơn giá rét bất thường. “Bà mất rồi”, mẹ chị Ni bảo chưa năm nào mùa đông kéo dài lê thê như vậy. Mùa đông trượt chân, vắt qua cả mùa xuân và đem bà cố đi mất. Con người ta có thể sống bằng nhiều cách và cũng có thể chết theo muôn vàn cách khác vì có những người đã chết ngay lúc đang còn sống, lúc không còn lý do gì để ta nghĩ đến họ nữa, không căm giận, ghét bỏ, những cảm xúc về họ không còn gắn vào tâm trí ta nữa, họ đã trượt ra khỏi cuộc sống của chúng ta.

Sau khi đọc xong cuốn sách này, tôi thấy dưới góc nhìn của 1 chú cún, thật không thể ngờ được cuộc sống lại diễn ra theo chiều hướng như vậy. Ngây thơ trong sáng, pha lẫn 1 chút tinh nghịch ham chơi nhưng lại không thiếu những triết lí giản đơn đời thường. Cám ơn nhà văn Nguyễn Nhật Ánh lại một lần nữa đã mang đến cho tôi những hồi ức về tuổi thơ đầy tinh nghịch, cám ơn Bêtô đã cho tôi nhìn lại khoảnh khắc thấy được thế giới thật là diệu kì tuổi ấu thơ.


Tháng năm tuổi trẻ là ai đang thở dài

COMMENTS